Vì con trai tôi có thể dành cả ngày để chơi điện tử
Câu chuyện về ông bố U50 và Ma Vương Outer Wilds
Dominik Diamond rất muốn chơi Outer Wilds cùng với con trai cưng của mình. Anh chơi dở tệ - nhưng trò chơi vẫn giúp anh tạo ra một mối liên kết thần kì với đứa bé anh yêu mến.
Khoảng một năm trước, tôi đã thử chơi Sea of Thieves để tìm điểm chung với cậu con trai 17 tuổi của mình. Không thành công cho lắm. Thằng bé khuyên tôi chơi Outer Wilds, trò chơi đã mang lại trải nghiệm sâu sắc nhất trong cuộc đời của nó. Tôi đã do dự trong phút chốc. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi thất bại trong cả trò chơi này? Tôi sẽ không bao giờ kết thân được với con trai của mình hay sao?
Thật khó để chơi điện tử khi bạn đã 50 tuổi. Tôi nghĩ rằng nếu giảm độ khó xuống, tôi có thể bớt căng thẳng và tận hưởng trò chơi nhiều hơn. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi lại mất kiên nhẫn hay không có mindset cần thiết để yêu thích những trò chơi hiện đại?
Tôi đã thử các dịch vụ đăng kí trò chơi nhưng chẳng ăn thua mấy. Dù có quyền truy cập vào hàng trăm trò chơi, tôi vẫn có thể chán ngay sau đó vì hiệu ứng Netflixication trong não bộ. Quá nhiều lựa chọn khiến chúng ta mất đi sự sáng suốt và trở thành một kẻ say rượu trong một cửa hàng bánh kẹp thịt. Nếu tôi không ở trong trạng thái tâm trí phù hợp, trò chơi có hay đến đâu cũng không quan trọng - tôi sẽ dừng chơi sau 10 phút. Thế nên tôi trì hoãn việc chơi Outer Wilds. Đó là một trò chơi rất đặc biệt với con trai tôi, Charlie. Tôi không muốn làm thằng bé thất vọng thêm một lần nào nữa.
Nhưng rồi tôi nhận ra, cậu bé con của tôi sẽ sớm vào đại học và thời gian gắn bó của chúng tôi không còn nhiều nữa. Tôi quyết định phải tiến lên. Tôi đăng nhập vào trò chơi, lang thang quanh một ngôi làng nhỏ trong khi chuẩn bị phóng tàu vũ trụ. Sau khi chơi qua vài cấp độ, trò chơi bỗng trở nên dí dỏm lạ lùng. Tôi cất cánh, chọn điểm đến là một hành tinh, nhấn chế độ lái tự động… và bị rơi. Ngay lập tức.
Tôi rơi đúng vào đài quan sát mà tôi vừa mới cất cánh. Vì không thể đến được chỗ con tàu để sửa chữa, tôi đành phải cầu viện con trai mình.
“Bố à, làm thế nào mà bố khiến tàu vũ trụ của mình bị rơi ngay sau khi cất cánh và khiến nó mắc kẹt ở một vị trí không thể tiếp cận được vậy?”
"Trò này đúng là hết sảy, con trai ạ."
“Bố cứ chơi tiếp đi. Thử lên mặt trăng ấy. Sẽ có mấy thứ hay ho mà bố cần."
Và thế là tôi lên mặt trăng. Đúng như thằng bé nói, trên đó đúng là có mấy thứ hay ho thật (no spoiler!). Rồi tôi cố gắng chạy và nhảy trên mặt trăng. Và kích hoạt jetpack. Và chết tươi vì đâm sầm vào mặt trời.
“Xin lỗi con trai, bố chịu rồi. Trò này sao nó khó quá."
“Bố thử lại vào ngày mai đi. Đừng từ bỏ. Trò chơi sẽ thay đổi cả cuộc đời của bố đấy.”
Ngày hôm sau, căng thẳng công việc khiến tôi trở nên gắt gỏng. Tôi không thể nhớ nổi cách điều khiển hay những việc mình cần làm. Tôi cứ thế lơ lửng trong không gian, hoàn toàn bất lực, cho đến khi con trai tôi xuất hiện.
“Vào nhật ký tàu đi bố.”
Tôi vào nhật kí tàu.
“Nếu bố di chuyển qua một trong những dấu chấm hỏi đó, bố sẽ biết mình phải làm gì.”
Con trai tôi đúng là thiên tài.
“OK, rồi bố có nên đến cực nam của Brittle Hollow và điều tra xem người ngoài hành tinh đã xây gì ở đó không?”
“Bố có thể làm thế.”
Và tôi đã làm thế. Chỉ để chứng tỏ rằng mình không thể bị đe dọa bởi mấy lời mập mờ của một cậu trai 18 tuổi.
Tôi đi tới nơi mà tôi cho là cực nam, rơi xuống một vực thẳm ở giữa hành tinh và bị ném ra ở đầu bên kia. Có một số mảnh vỡ trôi nổi mà tôi nghĩ mình nên tiến tới, nhưng tôi không thể điều khiển bộ đồ không gian của mình để đến gần chúng. Charlie lại phải giúp tôi một tay.
"Bố thay đổi cách điều khiển à? Sao tự dưng nó lạ thế?"
"Không, bố chỉ vào menu để xem lại cách điều khiển, chứ bố không có thay đổi cái gì hết."
Charlie đi vào menu. Các nút điều khiển đã bị thay đổi mà tôi không hề hay biết.
"Đây là một tình huống hoàn toàn mới đối với con, bố ạ. Hiếm có ai làm hỏng việc chỉ vì họ thay đổi cách điều khiển toàn bộ trò chơi.”
Thế đấy.
"Được rồi con trai, nói cho bố biết đi nào. Trò này đã thay đổi cuộc sống của con như thế nào?"
Charlie ngồi xuống, kể cho tôi câu chuyện về siêu tân tinh và vòng lặp thời gian, về tàu thăm dò và trạm mặt trời, về vật chất tối. Đó là câu chuyện về lượng tử cái này và sự sụp đổ cái kia và các vũ trụ đang chết và điều gì đó liên quan đến một khu rừng cổ xưa và cách “tương lai luôn được xây dựng dựa trên quá khứ mặc dù chúng ta không thể nhìn thấy nó”.
Tôi hoàn toàn bị thôi miên bởi những lời phát ra từ miệng thằng bé. Tôi vẫn không biết trò chơi đang nói về cái gì, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng trò chơi đã làm thay đổi tâm trí con trai tôi.
Là một người cha, tôi đã thấy con trai mình cao hơn, khỏe hơn mình theo thời gian. Giờ đây tôi thấy thằng bé đang vượt qua mình ở trí tưởng tượng. Thật buồn vì tuổi trung niên đã lấy mất của tôi khả năng đó, nhưng tôi rất tự hào về những gì bộ não của thằng có thể làm và sẽ tiếp tục làm.
Và theo cách này, Outer Wilds đã trở thành trò chơi sâu sắc nhất mà tôi từng chơi. Ngay cả khi tôi là một người chơi dở tệ.
Dịch bởi Trịnh Quỳnh Dung từ theguardian.com