Recap: Game là Cảm xúc
Chúng tôi không chỉ chơi game, mà để game chơi lại chúng tôi – một hành trình lắng nghe những điều vô ngôn.
Chúng tôi dành 2 tiếng 30 phút cho một thứ tưởng như đơn giản: chơi game. Nhưng từ rất sớm trong buổi trải nghiệm, ai cũng bắt đầu nhận ra rằng chúng tôi đang làm nhiều hơn thế. Chúng tôi đang lắng nghe.
Buổi trải nghiệm mở đầu với 1001 Spikes – một platformer tàn nhẫn, nơi từng cú nhảy đều là một phép thử, và từng cái chết là một lời nhắc nhở: “Tôi đã nói rồi mà, bạn không nghe đấy thôi.” Game không có lời thoại, không tutorial chi tiết, nhưng vẫn dạy bạn một ngôn ngữ riêng: ngôn ngữ của độ trễ, của bẫy bất ngờ, của ranh giới giữa hấp tấp và bình tĩnh.
Chúng tôi tiếp tục bằng The Witness, để thấy rằng game không cần nói gì cả mà vẫn có thể truyền đạt khái niệm, quy luật, và triết lý. Một người chơi được mời lên chơi thử một phân đoạn, và chỉ bằng việc giải đúng một câu đố, bạn có thể thấy rõ rằng: anh ấy không cần ai giảng giải – game đã tự dạy anh ấy rồi.
Sau đó là Downwell, nơi người chơi rơi tự do trong một cái giếng đen ngòm, nơi platform dần biến mất và kẻ địch trở thành bàn đạp. Cảm giác đầu tiên là hoảng loạn, nhưng càng chơi lâu, bạn càng hiểu rằng: nếu bạn học được nhịp, bạn không còn rơi nữa – bạn đang bay. Game dùng chính cơ chế của mình để giúp người chơi vượt qua bản năng sợ khoảng không. Một thiết kế mà mỗi hành động mang hai, ba lớp ý nghĩa – không một giây nào là thừa.
Cuối cùng, chúng tôi khép lại bằng Papers, Please – nơi trò chơi từ chối mọi hình thức kể chuyện truyền thống, và buộc bạn phải lựa chọn. Làm đúng luật, hay cứu một con người? Hy sinh lương tâm để giữ gia đình sống sót, hay chấp nhận mất mát để bảo toàn nhân tính? Trong game này, chính bạn là câu hỏi – và từng con dấu bạn đóng xuống là câu trả lời.
Có người hỏi sau buổi trải nghiệm: “Tại sao những trò chơi này lại khiến mình nghĩ nhiều đến thế, dù chẳng ai nói gì cả?”
Câu hỏi ấy cũng chính là lý do lớp học Cảm tình điện tử ra đời.
Tại đây, bạn không chỉ chơi game – bạn học cách hiểu game như một ngôn ngữ, một hình thức nghệ thuật, một tấm gương phản chiếu chính mình.