Đây là bài thuyết trình dài tròn hai tiếng của mình tại Saigon Build & Brew 2025, nói về mô hình Thiết kế Game nhân bản (tiếng Anh là play-centric framework) mà mình đã và đang phát triển trong thời gian qua. Cụ thể nội dung và cách ứng dụng mô hình này như thế nào, mời mọi người xem trong video ở bên trên. Xem xong, nếu mọi người cần tài liệu cụ thể để đọc và ứng dụng, cứ inbox mình sẽ gửi miễn phí.
Như mình đã chia sẻ trong video cũng như ở nhiều nơi khác, mục tiêu cá nhân của mình hiện tại đang là nghiên cứu và phát triển một số mô hình lý thuyết (với một nỗ lực nhất định để có thể “bài bản”) để hy vọng có thể hỗ trợ các anh chị em làm game tại Việt Nam trong hai phạm trù: thiết kế game, và khai thác văn hóa nội địa. Và mô hình này là nỗ lực của mình để đóng góp cho phạm trù đầu tiên.
Chắc chắn một điều là, nếu không nhờ có lớp Cảm tình Điện tử (CTĐT), thì mình cũng đã không có đủ điều kiện và khả năng để phát triển mô hình này. Bản chất của CTĐT là cảm thụ, vốn tưởng chừng không liên quan đến làm game, nhưng mình nghĩ thật ra lại rất liên quan. Cảm thụ là năng lực cảm nhận, mà cảm nhận thì lại tùy mỗi người chứ, sao lại phải học? Nhưng mình thiết nghĩ, cái năng lực cảm thụ đó đôi khi cũng là một thứ vô cùng xa xỉ—bạn phải lớn lên trong một môi trường như thế nào, sống xung quanh những thứ gì, được giáo dục những điều gì, thì bạn mới có thể hình thành năng lực cảm thụ, thứ mà nhiều người gọi là cái “sense” đó. Cái “sense” để biết, à tại sao game này chỗ này nó hay, hoặc game kia có chỗ này có thể cải thiện theo cách nào. Mình hiểu rất rõ điều này, nhờ có sự kiểm chứng của đại ca Lê Hoàng Kwan khi anh kể về trải nghiệm đào tạo fresher của anh. Và quên chuyện bạn có thể dựa vào analytics đi, vì để đọc được chỉ số, bạn cũng cần phải biết cách diễn giải chỉ số. Như vậy nghĩa là, không phải ai cũng có may mắn có được cái “sense” đó. Vậy thì không còn cách nào khác, họ phải đi học. Đi học để lĩnh hội thì không có gì là xấu. Mình cũng đi học để biết thứ mình chưa biết, thậm chí là thứ mình còn không có ý định dùng—tất cả, chỉ để mình được biết nhiều hơn.
Vì lẽ đó, mình xây dựng lớp CTĐT. Và cũng từ nhu cầu đó, mình mới mong muốn xây dựng một mô hình mà ở đó, đối tượng người chơi và đối tượng người làm được nhìn vào cùng một thứ, nói cùng một ngôn ngữ, qua đó hiểu nhau hơn—người chơi nâng cao cái “literacy” của họ, và người làm biết sản phẩm của mình cần cải thiện những gì (ít nhất là người làm "ít tiền", không có nhiều khả năng đầu tư vào R&D).
Và tất nhiên, mô hình này không hề là mới mẻ gì, mà đều đứng trên vai những cơ sở lý thuyết của người khổng lồ. Nó sẽ chỉ đóng một vai trò là cầu nối, hay là một bộ khung được in 3D, để “đựng” những cơ sở lý thuyết mà các chú các bác ngành game đã dành rất nhiều tâm huyết để phát triển, mà xứng đáng được nhiều người thực hành trong ngành biết đến hơn.